Giờ nghỉ MS thường hay lê la tại 1 quán trà đá cổng nhà hát cải lương TW trên đường Hồng Mai. Chủ quán là 1 bạn bộ đội già chửi bậy như ranh tầm hơn 6 xịch tuổi. Nhân 1 hôm nói truyện về vụ thằng đéo nào đưa ảnh trên báo về tình trạng bệnh nhân chờ mổ ở Việt Đức phải che mưa bằng ô, MS biên lại phần tham luận về y tế của bạn bộ đội già kia để phản ánh góc nhìn của người trong cuộc. Và biên lại tức là kể lại cho vui, chả có mục đích đả kích hay ẩn ý mẹ gì. Vậy nên thêm luôn bên lề trước khi vào câu chuyện là MS chả quan tâm đéo gì đến cái gọi là tiêu cực ngành y tế, nó tồn tại như 1 tự nhiên xã hội vậy. Cái câu " lương y như từ mẫu" vốn thể hiện lòng biết ơn của người bệnh đối với người thầy thuốc đã cứu chữa cho mình, nay bị áp đặt thành tiêu chuẩn đánh giá y đức , rằng đã là bác sĩ thì Phải như mẹ hiền , sai cmnr. Dek thằng nào là mẹ thằng nào cả, bác sĩ cũng là người và người thì có đứa tử tế, đứa bố láo. Nếu mâu thuẫn với thầy thuốc thì đừng đưa câu nói kia ra làm lý do, chối lắm, đéo ngửi được đâu !