Tờ tiền có ma !

1:23 PM


Đây là 1 câu chuyện có thật điếu nói phét. Bắt chước thợ văn Hoan Công giật tít .
Năm 2012 - năm MS bắt đầu từ bỏ nghiệp công chức bệnh hoạn - vì nhàn cư vi bất thiện, MS thường tụ tập với mấy ông anh cà phê mỗi sáng tại khu Hồ Đắc Di. Những ông anh kia tất nhiên cũng không làm việc cho cơ quan đoàn thể nào cả, họ làm những công việc thiết thực và nặng về tính toán tỉ như cho vay lãi, làm bóng, làm số,...Công việc của họ thường tập trung vào chiều tối và đêm nên tầm 9,10 giờ sáng là thời gian khề khà tán phét. Địa điểm mà bọn MS hay ngồi là cà phê Mộc Lâm ,  gần quán của vợ chồng Long (Thủy triều đỏ) Phương. Dạo đó quán của Long bus đã dẹp tiệp sau khi vỡ nợ và Long bus ăn đòn trước cổng đài truyền hình, 2 vợ chồng lập tức cuốn gói vào Sài Gòn, giờ điếu biết ra sao.Chắc mọi người cũng biết khu Hồ Đắc Di (*)thay vì tập trung các cửa hàng thuốc hay phòng khám thì toàn là quán cà phê, ăn uống với lũ thanh niên trông xe kiêm túm áo lôi kéo khách vc. Các quán cà phê ở đây được thuê với giá trung bình từ 40 triệu/1 tháng đổ lên, vây quanh hồ Xã Đàn - hồ mà nhiều bạn ngẫn đéo biết tên cứ tưởng rằng ở đó có 1 cái hồ tên là Đắc Di ???  Quán Mộc Lâm có chỗ ngồi đẹp, ngay sát mặt hồ , cà phê ở đây cũng bình thường, cà phê sữa thì cho nhiều sữa nên quá ngọt, MS toàn phải bẩu cho ít ít thôi định cho bố tiểu đường ah.
Thường thì đội MS hay ngồi bên ngoài, gần mặt hồ,nhưng hôm đó nước hồ cạn, mùi cá chết thối um cả quận nên mấy ông anh phải rút vào sâu trong quán. Đang ngồi bàn tán về trận Euro ban tối thì MS giật nảy mình khi 1 bàn tay ở đâu thò ra trước mặt. trên bàn tay ấy có 1 cái gói nho nhỏ mà lúc ấy nhất thời hoảng hốt MS điếu nhận ra được là cái gì. Quay lại thì thấy 1 em gái cỡ khoảng  18, 20 gì đó , gói nhỏ đó hóa ra là 1 gói tăm tre - 1 bạn bán hàng rong !
Ảnh minh họa ăn cắp
Em gái trông khá trắng trẻo, cao khoảng mét 6, mặt mũi không phải tuyệt đỉnh hot girl nhưng cũng khá ưa nhìn. Chắc chắn em ở ngoại thành vì thanh niên Hà Nội tuổi này điếu ai đi bán rong, đói lắm thì họ đi bán dâm hay mạo hiểm hơn chút thì đi ăn cắp chứ chả ai làm cái nghề vất vả này. Người ta bảo dân xứ khác sống tại Hà Nội lâu ngày thì nhan sắc sẽ tươi đẹp lên bội phần có lẽ đúng, dù có chân đất mắt toét, mồm thối răng vẩu mà ăn nước Hà Nội thì dần dần da dẻ trắng ra, sắc đẹp cải thiện đáng kể. Điều đặc biệt ở em này là kỹ thuật di chuyển rất nhẹ nhàng, không gây tiếng động, nhẽ em ở lực lượng ám sát đặc biệt chuyển ngành, có thế nên MS mới giật nảy người lên chứ. 1 ông anh hỏi "Bán gì đấy em" - lão này tự dưng nhẹ nhàng thẽ thọt vậy chắc do em gái nhìn ngon mắt, bình thường mấy thằng đánh giày, bán rong khác lại gần là lão gầm lên cút cmm đi ngay và luôn. Không thấy em kia trả lời câu gì, chỉ đưa ngón tay lên miệng chỏ chỏ - ah ah, hóa ra em không nói được. Điều đó lý giải kỹ thuật di chuyển siêu phàm kia, có vẻ những người câm không muốn gây ra bất kì  âm thanh nào chứ không riêng tiếng nói. Họ chỉ im lặng và dúi gói tăm vào mặt bạn. MS nhìn kĩ lại gói tăm thì thấy trên đó ghi "Tăm VIP tình thương" sản xuất bởi hội người mù (không rõ hội người mù nào), trông nó tương tự thế này:


MS không biết hội người câm với hội người mù hợp tác làm ăn với nhau từ bao giờ. Tuy nhiên có vấn đề gì đâu, 1 gói tăm đáng bao tiền hơn nữa người bán lại còn xinh xắn nữa. 1 thằng anh khác cất lời - lão này làm cầm đồ và cho vay, bản tính hay nghi ngờ :"Tăm này của người mù thế đéo nào được, đây là tăm giang bé bằng cái mắt muỗi, nó phải có 1 cái máy có cái lỗ bé tí để đưa thanh tre qua chuốt, mù đ*t làm được đâu, chột thì may ra". Cũng có lý, chột cũng thuộc dạng người khiếm thị chứ nhỉ. Nhưng mà kể cả có thế cũng điếu sao, MS vốn tính hay thương gái, hùng hồn tuyên bố, "Anh lấy 1 gói, nhà vừa hết tăm ^^". Nói phét đấy, ở nhà MS tăm chất đầy hộp, dùng tới Euro lần tới cũng điếu hết :D. Em gái bán tăm mặt vẫn lạnh tanh, không mảy may biểu hiện tí cảm xúc mừng rỡ nào cả. MS móc ví hỏi tiếp "bao nhiêu vậy e ?" - em gái giơ 2 ngón tay, trong ví có 2 tờ 2 ngàn lẻ MS hào phóng rút cả 2 phán "cho a 2 gói". Chợt em gái lắc đầu nhiệt tình và khua tay loạn xạ 1 chập ra hiệu. MS đang ngơ ngác thì thằng anh ngồi bên cười sằng sặc "20 ngàn 1 gói, thằng ngu ạ". Ôi đắt vc, tuần trước MS mới mua 10 ngàn 5 gói tăm giang của 1 bà lão ngay bên ngoài cổng bưu điện Nghĩa Tân, hay la người mù làm ra cái tăm vất vả hơn nên giá tăm bị đội lên ?? Cái gật đầu của em gái bán tăm xác nhận cái giá 20.000, MS đành ngậm ngùi "vậy thì anh lấy 1 gói thôi T_T". Lại móc ví thì không có tiền 20000, chỉ còn vài tờ 100K và 2 đồng 2K lúc nãy. Em gái nhanh nhảu rút 80K tiền lẻ trước khi nhận tiền, đưa trước lại cho MS. Gió hồ bỗng thổi mạnh , cuốn mùi cá chết thối inh vào tận trong quán, tờ 100K tuột khỏi tay em gái bay bay. Một trung niên ngồi gần cửa nhanh tay chặn kịp, nhặt lên đưa lại cho em gái đang líu ríu chạy ra. Em luýnh quýnh nhận lại tờ tiền, miệng run run "Cảm ơn anh" ??!!! rồi chạy biến ...
Em PG bán thuốc lá bàn bên chửi "mẹ con ấy từ sáng tới giờ bán được bao nhiêu tăm !!!"
(*) Hồ Đắc Di: Bác sĩ, hiệu trưởng đầu tiên của trường Đại học Y khoa Vịt Nam

You Might Also Like

0 comments

Total Pageviews

Contact Form

Name

Email *

Message *